Sáng
em đi và chiều ấy em về. Tôi biết vậy nhưng không muốn nhớ thật rõ
ràng, chính xác là lúc nào. Hình như đó là quy luật! Quy luật của những
hạt sương xoay vần trên lá, sáng đi tối lại về, quá bình thường và đơn
giản đến nỗi người ta chẳng cần để ý đến. Và cũng đơn giản đến nỗi tôi
và em chẳng còn có nhau.
Em nhìn tôi trách móc: “Tại sao...? Tại sao...?”. Tôi lặng im với
đôi mắt hoài nghi “Em có hiểu mình không?”. Câu hỏi cứ chập chùng như
sóng biển vỗ bờ đá, cứng ngắc và vụn vỡ. Khi nguời ta đã có thể làm
được một điều gì thì những lần sau, nó không còn thú vị như trước mà
trở nên dễ dãi và tầm thường. Biết thế nên với những chuyến đi của em,
mãi mãi tôi vẫn muốn đó là lần đầu tiên. Vậy thôi! Nhưng từ mắt em, tôi
đã nhận ra chuyến ra đi của chính mình hàng trăm ngàn lần. Hai từ “Vì
sao?” trong mắt em nhìn tôi thách thức, nóng bỏng. Thế là ta tiễn
nhau...
Chiều lang thang qua phố. Nắng nhẹ nhàng như thưở còn nhau. Có ai
đó phía sau chợt gọi tên tôi, bằng cái tên mà tôi không còn muốn nhớ
bởi cùng với nó một lô lốc những kỷ niệm đang xếp hàng đợi gọi, lê thê,
miên man như chuyện cổ, trầm buồn như phế tích ở góc thành rêu phong.
Một nụ cười lướt qua, cái vẫy tay đùa gọi đến đau lòng “Hạnh phúc lang
thang hả?” – “Ừ!”, thì ừ chớ biết làm sao. Một thốt gọi vô cảm và gọn
gàng như quả bàng rơi trên thảm cỏ, của trái tim đang tìm kiếm bình
yên. Tôi cứ đi trên phố, nhặt góp những nụ cười vì biết đâu đó sẽ là
điều kỳ diệu cho bàn chân rong ruổi... “Tại sao nói gì anh cũng cười
vậy?”. Ðôi mắt em ẩm ướt nhìn tôi. “Nụ cười đáng tội thế sao?”... Ồ,
nhưng đó là chuyện của ngày xưa, ngày ấy... “Nhã Ca! Nhã Ca!”. Tôi thầm
nhẩm cái danh từ quen thuộc mà nghe xa lạ đến dường nào. Nó cứ là lạ
trên môi tôi. Giá như ngày ấy tôi cứ học thuộc lòng đi thi thì chắc có
lẽ bây giờ chẳng để quên nhau.
Một cơn gió đi qua, triệu triệu chiếc lá phượng bé tí rơi vung vãi.
Vậy là mua thu, có nghĩa rằng một người lại sắp ra đi. Tôi nhìn trời
huyền hoặc: “Nhanh vậy ư?”. “Hình như tất cả là một câu chuyện buồn”.
Nghĩ vậy nhưng tôi lại không thể chấp nhận được đoạn kết. “Hết” cái từ
nghe khô khốc và đơn điệu vô cùng. Tại sao luôn phải là cái chấm hết
cho một cái gì đó? Cho đến một lần, tôi hỏi em: “Vì sao em buồn?”. Em
lại nhìn cái nhìn ẩm ướt. Và đó là đoạn kết. Em viết: “Anh không còn
như xưa nữa. Ngày ấy anh thông minh là vậy, anh có thể đoán được mình
thích gì, nghĩ gì, còn bây giờ anh luôn muốn hỏi vì sao...”. Tôi cắc
cớ: “Thời gian nghiệt ngã đến vậy sao?” Rồi lại cười với mình, buồn
chẳng biết để đâu.
Thế là ta tiễn nhau...
Rong rêu trôi qua cầu. Chiều nay Huế nứt làm hai. Một bên có cổ
thành suy tư, bên kia có núi Ngự xanh thẳm ngạo nghễ. Tôi không muốn
chọn lựa nữa vì chọn lựa bao giờ cũng làm mình tính toán. Tôi muốn làm
dòng sông để nối lại hai bờ cảm giác ấy và cũng để xóa đi dấu chân cô
độc đáng ngờ, không bình yên mà cũng chưa bao giờ ầm ỉ.
Có một điều gì vừa bị đánh rơi chơi vơi xuống dòng sông, thật khẽ... Em có nghe thấy gì không, hở Nhã Ca?...
Áo trắng đã xa rồi không kịp giữ
Mà Huế cứ vào thu cứ tựu trường
Gió vẫn thổi bạt ngàn qua phố
Như đón bài thơ qua đò sông Hương...